Bức thư xúc động người cha gửi con trai tuổi teen ham chơi điện tử

“Chào con trai của bố!

Khi bố viết những dòng này, đèn điện phòng con vẫn sáng, và con vẫn kì cạch bên chiếc máy tính, tai đeo headphone, miệng bặm chặt, mắt không rời khỏi màn hình. Đáng tiếc, không phải con thức để học bài, hoặc đọc một cuốn sách, mà con vùi mình vào trò chơi điện tử. Bố biết, con đã cáu kỉnh và tỏ ra khó chịu khi bị mẹ sang tận phòng, giục giã con ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày học hôm sau. Con ậm ừ xong rồi vẫn bỏ ngoài tai.

Câu chuyện về việc con dành quá nhiều thời gian thư giãn vào điện tử, chỉ là một chuyện rất nhỏ trong hàng tá bề bộn, bất ổn trong lối sống của con. Điều bố lo ngại nhất, không phải nhìn thấy con đốt thời gian vào những trò vô bổ, mà bố không nhìn thấy ở con trai mình một chút dấu hiệu nào của ý chí cầu tiến, tinh thần nỗ lực phát triển bản thân.
Những khuyết điểm ấy, sẽ là tử huyệt đối với một người đàn ông. Nếu con không nhanh chóng sửa đổi, bố lo ngại, con sẽ bị cả thế giới này quay lưng và cuộc đời con sẽ chìm đắm trong thất bại và cô độc.
Con trai, hãy bình tĩnh, nghe bố phân tích.

Người đàn ông 15 tuổi – ở cái tuổi trưởng thành này, sẽ chẳng bao giờ tìm cách đổ lỗi cho người khác!

Con nghĩ mà xem, một người đàn ông trưởng thành, khi mắc sai lầm, luôn tìm cách đổ lỗi cho hoàn cảnh hay đổ lỗi cho người khác. Rõ ràng, đây là kiểu đàn ông không có can đảm và bản lĩnh để đối mặt với khó khăn. Cứ mãi như con nít như thế, nhìn nhận vấn đề kém như thế, cả đời con sẽ phải sống trong tủi nhục.

Nếu người đàn ông đích thực, họ sẽ không ngại nhận lỗi sai về mình. Trên cuộc đời này không ai hoàn hảo, cũng chẳng ai dám tự khẳng định rằng mình không sai lầm. Điều quan trọng sau những lần vấp ngã đó, con khắc phục được những khuyết điểm của bản thân. Đó là cách duy nhất giúp con tiến bộ.

Đàn ông 15 tuổi, ai lại ngồi lê đôi mách bao giờ?

Thú thật, bố không thích cuộc điện thoại của con và một bạn học nào đó mỗi tối. Bố xin lỗi, vì đã quá chú ý vào cuộc trò chuyện của các con (vì con ngồi buôn chuyện qua điện thoại ngay tại phòng khách, khi ta và mẹ con đang xem chương trình thời sự). Các con bình luận về một người thứ ba tên Tuấn nào đó với giọng điệu bỉ bai và những câu chuyện mang đậm màu sắc suy diễn, cợt nhả.

Con biết không, người đàn bà có tính đàn ông được gọi là mạnh mẽ. Còn người đàn ông có tính đàn bà, đó gọi là sai trái. Con thử nghĩ một người đàn ông cứ suốt ngày ngồi buôn chuyện, hết nói xấu người này đến phỉ báng người khác, liệu con có chấp nhận? Con quên rồi ư, biết đâu đến một ngày nào đó, ở sau lưng con, người khác cũng đưa con lên bàn cân để mổ xẻ, bình luận đầy khiếm nhã như cách con và bạn con đang ứng xử. Con có thấy dễ chịu không? Đàn ông, chẳng ai ngồi lê đôi mách con ạ!

15 tuổi, không phải 5 6 tuổi, tại sao con lại hoảng loạn khi gặp khó khăn?

Người đàn ông biết cách giữ bình tĩnh đối mặt với khó khăn mới là người bản lĩnh. Còn kiểu người khi gặp thử thách đã trở nên hoảng loạn, cầu cứu bốn phương tám hướng thì không đáng mặt nam nhi. Bố nói vậy nghe thật khó lọt lỗ tai, nhưng nó chẳng sai chút nào đâu con!

15 tuổi, không lo rèn thực lực, chỉ lo nịnh nọt – sai quá rồi con ạ!

Con biết đấy, cả đời bố chưa bao giờ phải luồn cúi một ai, bởi bố tin vào thực lực của mình. Sở dĩ bố nhắc tới chuyện này, vì một mùa Tết nữa lại sắp về, và vẫn như thường lệ, Tết là cái mùa con như người mất trí. Bữa ăn nào con cũng hỏi mẹ nên mua quà gì, nên đi lễ Tết sếp như thế nào. Con kể, con thăm dò bạn này tặng thầy cô chai rượu ngoại, thì con cũng không thể kém cạnh, nhất định phải tặng món quà to hơn. Bố tự hỏi, cứ theo suy nghĩ ấy của con, cuộc rượt đuổi ấy khi nào sẽ kết thúc?

Thật ra, bố không bài xích chuyện lễ Tết, thăm hỏi thầy cô, nhưng điều quan trọng nhất là tấm lòng, là sự chân thành, tôn kính dành cho người thầy cô. Nhưng, con đã biến nó thành cuộc chạy đua với những món quà vượt quá khả năng chi trả của con. Nếu bố nhớ không nhầm, năm nào con cũng vay mẹ rất nhiều tiền để mua quà biếu.

Đây là cách làm của những người không có thực lực. Nếu thật sự có bản lĩnh và tài năng, con sẽ không phải xu nịnh hay o bế bất cứ ai. Người đàn ông tự đi lên bằng khả năng của mình mới thật sự là người đáng tin cậy.

Con trai!

Năm nay con đã 15 tuổi, chỉ 3 năm nữa thôi con sẽ bước chân vào ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Chạm ngưỡng 18, người ta thường bắt đầu có những thay đổi về mặt suy nghĩ, chín chắn hơn, tự lập hơn và dần tạo dựng được một số thành tựu nhất định cho riêng mình. Nhưng, tất cả những thay đổi đó, cần được chạy đà, tạo dựng từ nhiều năm trước đó.

Thi thoảng con than thở với bố, rằng con sắp 18 tuổi mà vẫn chưa theo đuổi được đam mê, trong tay chưa có gì, cuộc đời vẫn mãi lông bông nay đây mai đó… Thú thật, bố mừng vì nhìn thấy con đã biết trăn trở, lo âu. Nhưng mỗi ngày, nhìn con ngoài giờ học cũng chỉ biết vùi mình vào điện tử, việc học con thật sự không dành toàn tâm toàn ý cho nó, bố chỉ biết thở dài. Quả là từ “nói” đến “làm” là một quãng đường xa thật xa

Bố không quá kỳ vọng và ép buộc con phải có tuổi 18 thật thăng hoa với nhiều thành tựu. Nhưng 18 tuổi, nhất định con phải biết rõ niềm đam mê nở rộ chín mùi của mình là gì, để những chặng đường về sau không lạc lối, hoang mang.

Con trai của bố!

Tất cả những “thành tựu” con muốn chỉ đến khi con thật sự hành động và nỗ lực để đạt được. Thất bại ở tuổi 18 không phải là điều dễ dàng giải quyết. Thế nhưng, con hoàn toàn có thể vạch ra mục tiêu kiên định cho chính mình và theo đuổi những gì con đang mong muốn.

Thất bại không còn đáng sợ như con nghĩ nếu con bắt đầu ngừng so sánh bản thân mình, đặt mình trên thang đo thành công của người khác, và tự thiết lập những cột mốc thành đạt của riêng mình. Chỉ khi ấy, con mới thật sự nắm giữ những điều con mong ước. Và hãy chạy đà, chạy hết tốc lực, chuẩn bị những tiền đề cho đời mình thật tốt ở những năm tiền 18, con trai nhé!”

Sưu Tầm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *